Khởi nguồn từ bóng tối

Trong kho tàng truyện ma Việt Nam, loài chuột vốn bị coi là thứ tiểu nhân trong nhân gian, lén lút, tham lam, chuyên sống trong hang tối. Nhưng khi một con chuột sống đủ lâu, hấp thụ tinh khí trời đất, lại ăn phải xương cốt, máu huyết của muôn loài, nó có thể thành tinh. Trong các loài vật thành tinh, sách cổ từng chép: cáo tinh khôn ngoan, khỉ tinh lém lỉnh, nhưng dữ tợn và xảo trá nhất chính là Chuột Tinh.
Đặc biệt, truyền thuyết còn nhắc đến một loại Chuột Tinh Ngũ Sắc, hình dạng kỳ dị, lông pha năm màu huyền bí, ánh lên như kim loại dưới trăng. Con chuột ấy khi hiện hình, đôi mắt đỏ như máu, râu trắng như tuyết, thân hình to bằng một đứa trẻ. Nó không còn là loài gặm nhấm tầm thường, mà là ma vật chuyên ăn tinh khí người, phá hoại gia đạo và gieo rắc nỗi kinh hoàng.
Người xưa cho rằng, nếu trong thôn xóm bỗng có phụ nữ bỗng dưng suy nhược, dung nhan tiều tụy, hoặc chồng vợ bất hòa không rõ nguyên do, thì ắt có Chuột Tinh quấy phá. Nhưng với Chuột Tinh Ngũ Sắc, mối họa còn ghê gớm hơn: nó có khả năng hóa thành bóng dáng người thân, giả dạng chồng, vợ, hoặc con cái để chen chân vào gia đình, gieo rắc sự nghi kỵ và hủy diệt luân thường.tieesp
Câu chuyện về làng Cổ Miếu

Ngày xưa, ở vùng ven kinh thành Thăng Long, có một ngôi làng gọi là Cổ Miếu. Trong làng có ngôi đền thờ Thổ Thần đã hơn trăm năm tuổi. Dân làng vẫn truyền tai nhau rằng dưới nền đất ấy có một hang chuột khổng lồ, thâm u như mê cung. Đã nhiều lần trai tráng trong làng thử đốt lửa xua đi, nhưng chỉ được ít lâu, lũ chuột lại xuất hiện, phá mùa màng, gặm thóc lúa.
Một năm nọ, trong làng xảy ra sự lạ. Nhà phú hộ họ Trần có cô con dâu trẻ tên là Liên Hoa, dung mạo đoan trang, nết na, hiếu thuận. Chồng cô đi phu dịch xa, nàng một mình ở nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng. Ban đầu, mọi người đều khen ngợi nàng. Nhưng chỉ ít lâu sau, dung nhan Liên Hoa dần tiều tụy, sắc mặt lúc nào cũng như người mất ngủ. Người ta để ý thấy, mỗi đêm trong phòng nàng thường có ánh đèn leo lét, tiếng thì thầm khe khẽ như của đôi vợ chồng tình tự.
Cha mẹ chồng nghi ngờ, gọi con dâu tra hỏi. Liên Hoa nước mắt lưng tròng kể:
– Mỗi đêm, chàng về trong hình dáng quen thuộc, nói rằng vì nhớ thương mà bỏ phu dịch trở lại. Chàng dặn phải giấu kín, chờ hết kỳ mới công khai. Con vốn tưởng đó là lang quân thật sự, nào ngờ…
Nghe đến đây, cha mẹ nàng hãi hùng. Bởi lẽ, người con trai duy nhất của họ hiện vẫn đang xa nhà, có thư từ gửi về đều đặn. Thế thì kẻ lui tới phòng Liên Hoa là ai?
Lộ diện Chuột Tinh Ngũ Sắc

Đêm đó, cả nhà bí mật mai phục. Khi gà vừa gáy canh ba, từ ngoài vườn có bóng người trèo tường lẻn vào, dáng dấp y hệt con trai họ Trần. Nhưng khi bước qua ánh đèn, đôi mắt hắn lóe sáng đỏ như máu, râu mép bạc trắng, móng tay đen sì.
Cha chồng quát lớn, cả nhà ùa ra. Kẻ kia giãy giụa, gầm gừ như thú dữ, rồi biến thành một con chuột khổng lồ lông ngũ sắc, dài hơn một thước, nặng như đứa trẻ mười tuổi. Con vật rít lên, lao vào cắn xé, khiến ai nấy kinh hoàng.
Dân làng nghe tiếng kêu liền cầm gậy chạy đến. Nhưng chuột tinh nhanh như chớp, thoắt ẩn thoắt hiện, khi thì thành hình người, khi thì lại là bóng thú, khiến không ai nắm bắt được. Cuối cùng, nó lẩn mất trong đêm, để lại mùi hôi tanh nồng nặc và vũng máu đen nhớp nháp trên đất.
Từ hôm đó, Liên Hoa lâm bệnh nặng. Thầy thuốc trong vùng đều bó tay. Có người bảo nàng đã bị hút mất dương khí, thân thể chỉ còn cái vỏ trống rỗng.
Triệu thỉnh pháp sư

Làng Cổ Miếu liền mời một pháp sư nổi danh từ vùng Sơn Tây – hiệu là Đạo Nhân Thanh Trúc. Ông ta xem xét, sắc mặt biến đổi, rồi nói:
– Đây là Chuột Tinh Ngũ Sắc, loại yêu ma bậc nhất trong các tinh loài vật. Nó chuyên giả dạng người để hưởng dâm, hút tinh khí, gieo họa chia lìa. Nếu không trừ được, chẳng những cô nương này mất mạng, mà cả làng cũng sẽ gặp tai ương.
Thanh Trúc bày đàn giữa sân đền Thổ Thần. Ông dùng chuông, kiếm gỗ đào, cắm bốn lá bùa ở bốn góc. Khi hương khói nghi ngút, đất rung chuyển, gió lạnh rít qua mái đình. Quả nhiên, từ phía hang chuột trong đền vọng lên tiếng rít ghê rợn. Một con chuột ngũ sắc to như con bê nhảy vọt ra, đôi mắt đỏ rực, râu bạc phất phơ.
Pháp sư quát lớn, phóng kiếm gỗ đào. Nhưng Chuột Tinh cười khanh khách, nhảy lùi mấy trượng, miệng lẩm bẩm tiếng người:
– Phàm nhân ngu muội, kiếm gỗ sao đả thương được bản thể của ta?
Nói rồi, nó nhảy xổ vào, cắn gãy thanh kiếm. Pháp sư hoảng hốt, lùi lại, toàn thân toát mồ hôi.
Cuộc chiến trong đêm trăng máu

Đêm ấy, trăng đỏ vằng vặc. Chuột Tinh Ngũ Sắc lồng lộn khắp làng. Nhà nào có phụ nữ trẻ, ắt nghe thấy tiếng thì thầm trước cửa, có người nhìn thấy bóng dáng người chồng đã đi xa, hoặc con trai đã chết. Những ai cả tin mở cửa, sáng hôm sau đều kiệt sức, héo hon như xác khô.
Dân làng hoảng loạn, kéo nhau đến đền Thổ Thần cầu cứu. Thần linh trong mộng báo rằng:
– Con quái này từng ăn trộm hương lửa của miếu, lại hút máu tế vật trăm năm nên phép thường không thể chế ngự. Muốn diệt nó, phải mượn uy lực của Mèo Ngọc nơi thiên đình.
Pháp sư Thanh Trúc bèn nhập định, cầu khấn ba ngày ba đêm. Đến rạng sáng ngày thứ ba, trong không trung xuất hiện tiếng mèo gầm vang. Một con mèo trắng, mắt xanh biếc như ngọc, từ trên mây đáp xuống. Dân làng đều quỳ mọp, không dám ngẩng đầu.
Chuột Tinh Ngũ Sắc lúc ấy vừa từ hang chui ra, ngạo nghễ, tưởng mình vô địch. Nhưng khi trông thấy Mèo Ngọc, nó gào lên thảm thiết, thân hình run rẩy.
Cuộc truy sát diễn ra khủng khiếp. Chuột Tinh biến hóa đủ loại: khi thành thanh niên, khi thành phụ nữ, khi lại hóa khói mù. Nhưng Mèo Ngọc nhảy tới đâu, bóng ma tan tới đó. Cuối cùng, dưới vuốt mèo, Chuột Tinh hiện nguyên hình: một con chuột khổng lồ, lông ngũ sắc, máu đen chảy từ bảy khiếu. Nó kêu lên lần cuối, rồi bị xé nát, tro bụi tan biến trong gió.
Hậu họa và lời cảnh tỉnh
Từ đó, Liên Hoa dần hồi phục, nhưng phải uống thuốc dưỡng khí suốt nhiều năm. Dân làng Cổ Miếu dựng một tấm bia đá ngay trước đền, khắc dòng chữ:
“Nơi đây từng có Chuột Tinh Ngũ Sắc, giả hình gieo họa, hút khí hại người. Nhờ Mèo Ngọc thiên đình mà yên bình trở lại. Ai đi ngang, xin giữ lòng ngay thẳng, kẻo quỷ tà thừa cơ.”
Người ta tin rằng, tro bụi của Chuột Tinh tan vào đất, khiến vùng ấy mãi mãi lạnh lẽo, mùa màng chẳng bao giờ tốt tươi như trước. Trẻ con sinh ra trong làng thường yếu ớt, nhiều người chết yểu, phải cúng tế quanh năm mới yên.
Truyền thuyết còn lưu lại một lời răn:
– Trong các loài tinh quái, Chuột Tinh Ngũ Sắc là hiểm độc nhất. Nó không cần phá hoại bằng sức mạnh, mà bằng sự giả trá và quyến rũ, khiến lòng người nghi kỵ, gia đình ly tán. Cái họa của nó không chỉ là ma quái, mà còn là sự tan vỡ nhân luân.
Kết
Câu chuyện về Chuột Tinh Ngũ Sắc là minh chứng cho trí tưởng tượng kỳ dị của dân gian Việt Nam, nơi thế giới huyền học và ma quái đan xen với đạo lý nhân sinh. Chuột Tinh không chỉ là hình bóng của một loài yêu nghiệt, mà còn là biểu tượng cho sự dối trá, lén lút, phá hoại nền tảng gia đình và xã hội.
Người xưa kể lại để răn dạy: muốn vượt qua ma quái, không chỉ cần bùa chú hay thần linh, mà còn cần giữ lòng trung chính, sống ngay thẳng, không để dục vọng che mờ trí tuệ.
Bởi có khi, Chuột Tinh không ở ngoài kia, mà ẩn trong chính tham lam, dục vọng của lòng người.