
Bẫy Thiên Thần – Huyền sử của những đôi cánh sa ngã
Người ta kể rằng trong thời đại mà trời và đất còn trò chuyện bằng ánh sáng, đã tồn tại một bản nghi lễ mang tên “Bẫy Thiên Thần” — thứ được xem là tội lỗi tối thượng chống lại thiên giới. Không ai còn nhớ ai đã tạo ra nó đầu tiên; chỉ biết rằng mọi bản sao của nghi thức ấy đều bị niêm phong trong tro tàn và máu thánh.
Trong cổ thư Codex Arsené, người chép tay vô danh ghi lại: “Muốn bắt giữ ánh sáng, hãy dựng gương trong đêm và để bóng của chính mình đi trước lời nguyện.”
Một vòng tròn bạc được khắc bằng thủy ngân và tro cánh thiên thần cháy, bao quanh bởi bảy điểm sáng gọi là mắt Seraphim. Khi hoàn tất, người thi triển phải gọi tên thật của một thiên thần – không bằng lời, mà bằng ký ức.
Ánh sáng ấy bị bẻ cong, khóa lại, trở thành nguồn năng lượng của Bẫy. Vì thế, mọi ai từng dám thi triển đều bị mất một phần linh hồn — họ gọi đó là “thuế ánh sáng”.
Hội Arsené ghi nhận: trong thế kỷ XI, có một nghi lễ thất bại tại tu viện Montfleur — nơi bức tường tự chảy máu và đôi cánh bạc mọc ra từ tro. Một nữ tu trẻ nhìn thấy cảnh đó đã mù hai mắt, nhưng miệng vẫn cười. Người ta cho rằng cô đã thấy thiên thần bị phong ấn trong gương, và tiếng hát ấy khiến cô quên mất bản ngã con người.
Người đời tưởng thiên thần chỉ ban phước, nhưng cổ thư nói khác: khi bị giam, linh hồn họ phân rã thành bảy phần — mỗi phần là một mặt của lòng thiện thuần khiết. Khi con người hấp thụ chúng, họ trở nên tốt đẹp đến mức tự cho mình quyền phán xét. Từ đó, “thiện tâm trở thành xiềng xích”. Và thế là, Bẫy Thiên Thần sinh ra loài người mang cánh trắng kiêu ngạo — Seraphim sa ngã.
Ngày nay, những người tu luyện huyền thuật vẫn nhắc đến Bẫy Thiên Thần như lời cảnh báo: Đừng cố giữ ánh sáng, khi chính bóng tối trong ta chưa được thuần hóa.
Bởi vì trong mọi trái tim đều có một chiếc gương — và nếu soi đủ sâu, thiên thần cũng sẽ sa ngã.